Thư Cho Chính Mình
Chào chính mình,
Giữa những ngày dài với những lúc mỏi mệt và tràn đầy áp lực, tớ muốn nhắn nhủ rằng, dù cuộc sống có khắc nghiệt đến đâu, tớ vẫn luôn ở đây, bên cạnh, lặng lẽ chứng kiến những nỗi buồn, những thất bại và cả những khát khao không ngừng.
Không phải lúc nào tớ cũng tìm được vẻ đẹp trong sự vỡ nát của hiện thực, nhưng cũng chính từ đó, tớ học được cách trân trọng từng khoảnh khắc hiếm hoi khi đời cho tớ một chút ánh sáng. Có những buổi sáng thức dậy với tâm trạng nặng trĩu, tớ nhận ra rằng thực tế đôi khi không mấy thơ mộng, nhưng chính trong những khoảnh khắc đó, tớ thấy mình mạnh mẽ hơn.
Tớ biết, mỗi thất bại là một bài học không dễ, là những vết thương chậm lành nhưng lại dạy tớ cách sống thực sự – không ảo mộng, không giả dối. Nhưng giữa đời thường, tớ cũng biết tự thưởng cho mình những phút giây nghệ thuật: những lúc ngắm nhìn ánh hoàng hôn, lắng nghe tiếng mưa rơi trên mái nhà cũ kỹ, hay chỉ đơn giản là ngồi một mình với tách cà phê nóng, để cảm nhận từng hơi ấm của cuộc sống.
Thật, tớ không cần phải lúc nào cũng tỏa sáng như ánh sao. Có những lúc, tớ chỉ muốn được thả hồn theo dòng thời gian, cảm nhận cái đắng của hiện thực xen lẫn vị ngọt của những giây phút hiếm hoi – như một tác phẩm nghệ thuật được dệt nên từ những sợi chỉ của cuộc sống thực.
Hãy nhớ rằng, tớ không bao giờ đơn độc trong cuộc chiến này. Dù đôi khi cảm xúc tràn về như một biển không bờ, chính tớ vẫn biết cách tìm về chính mình – qua từng dòng chữ, từng hơi thở, và qua cái nhìn thật sâu sắc vào con người đang ngày một trưởng thành từ trong nỗi đau.
Với tất cả sự chân thành và cảm xúc,
Chính Mình