Hệ thống học trực tuyến. Trường Tiểu học Đoàn Thị Điểm Hà Nội

Phạm Đăng Hải

Giới thiệu về bản thân

dcm ban ban cang cot
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

một dãy phố có 40 tòa nhà. số nhà của 40 nhà đó đc đánh là các số chẵn liên tiếp. biết tổng của 40 số nhà của dãy phố đó là 3960. hãy cho bt số nhà đầu tiên và số nhà ở cuối cùng của dãy phố đó

Trong quá trình trưởng thành,ai trong chúng ta cũng phải ít nhất từng trải qua 1 kỉ niệm đáng nhớ để rút ra được 1 bài học hữu ích từ đó và hoàn thiện bản thân.Và em cũng vậy,đã phải trải qua rất nhiều trải nghiệm nhưng trải nghiệm,nhưng trải nghiệm khiến em đáng nhớ và rút ra được bài học ý nghĩa nhất là bai kiểm tra được 5 điểm hồi em lớp 5.
vào hôm thứ 5,cuối buổi hôm ấy cô giáo đã nhắc cả lớp về ôn bài lịch sử~địa lý trong khi cả lớp đang ngồi chép bài tập về nhà cô giao thì em lại ngồi canh tiếng trống trường để về nên không để ý.chều hôm ấy em chẳng phải đi học thêm nên ngồi xem tivi cả buổi đến 7 giờ bố về nên em mới đi tắm rồi ăn cơm chứ chưa học.Tối hôm đó ăn cơm xong mọi người đều lên trên tàng vì tối hôm đó chán quá nên em xin mẹ cho xem tivi vì có 1 kênh truyện audio em yêu thích ra truyện mới nên em xin mẹ cho xem tivi và hứa sẽ học bài sau khi xem xong,vì em cứ lải nhải năn nỉ mẹ mãi nên mẹ đành phải miễn cưỡng đồng ý với điều kiện phải học bài.Chưa kịp nghe xong điều kiện em liền cầm đèn chạy trước máy bay liền gật đầu lia lịa đồng ý.Mẹ nghe xong cũng không qua tâm liền lên tầng nằm nghỉ.Sau khi mọi người lên hết trên tầng em liền bật tivi lên và xem nhưng ai ngờ được video mới ra lại mất 2 tiếng rưỡi mới xem xong em cũng mặc kệ xem hết.Tối đó thấy tầm 9h30' em mới lên mẹ tưởng em ở dưới đấy học bài xong sau khi xem tivi rồi nên mẹ cũng chẳng bảo gì.Tối đó vì muộn rồi nên em cũng mệt mỏi không kịp học bài mà đi ngủ luôn.Sáng hôm sau trời đẹp lắm trời xanh mây trắng nắng vàng có hình dẻ quạt rất đẹp nhưng đó chỉ là hôm đẹp cho những đứa ôn bài chứ em thì không nằm trong số đó và hôm đó chính là ngày tận thế của em.Sáng hôm ấy,vì quên mất hôm nay có bài kểm tra mà em quên mất nên cũng đến lớp vui vẻ nói chuyện với các bạn.Đúng 7 giờ 15 phút ông bảo vệ đánh trống vào lớp,cùng lúc đó cô giáo bước vào với trên tay cầm một tập giấy kiểm tra.Cô nhìn cả lớp 1 vòng rồi cô gọi lớp trưởng lên phát bài cho các bạn.Lúc đó tim em như chết lặng giữa sự vui vẻ của mọi người và trái tim đang dần tan biến.Trong lúc mọi người đang làm bài suôn sẻ thì không ai để ý đến em 1 người đang dày vò để tìm lại kiến thức vốn đã được học trước đây nhưng ai ngờ nó lại rủ nhau đi chơi hết không có 1 tí kiến thức nào ở lại cứu vớt sự học ngu này giúp em.Nhưng em vẫn phải cố gắng tự nghĩ ra,nếu là người khác thì có lẽ kiến thức của họ có chạy đi cũng không chạy hết mà ở lại 1 ít để cứu chủ nhân của mình nhưng mấy cái kiến thức của em có lẽ nó đã nhận thấy thân chủ này nuôi mình không tôt nên bỏ đi để mặc cho em càu xin nó quay lại.Trong thời gian ấy em vẫn chr có tự nghĩ và không biết có đúng không.Cuối buổi hôm ấy cô giáo trả bài,trong đầu em cũng thầm cầu nghuyện rằng bài của mình đạt được điểm cao,và đúng ý trời với các đầu óc này của em đương nhiên sẽ nhận được một điểm chính đáng và rất rõ ràng em đã được 5 điểm.Đúng như hôm đó em khóc như mưa mọi người an ủi nhiều lắm và rồi em cũng nín nhưng không phải nín vì mọi người an ủi mà là vì cô giáo thân yêu củ em cô Nguyễn Thị Thùy Linh snh năm 1999 cô còn rất trẻ lúc đó mới có 25 tuổi nên hơi nóng tính.Hỡi cái tên thân thương em và cô đều tên Thùy Linh mà cô nỡ lòng nào mắng 1 đứa trẻ mới lớp 5 vì bị điểm thấp.Trong khi các bạn vừa an ủi em và nói với cô là:
-Cô ơi,bạn Linh khóc rồi.
-khóc cái gì mà khóc tôi chưa mắng cho là may ấy ở đấy mà khóc.
em nghe xong im thin thít không dám hé răng nói nửa câu nào nữa.hôm đó đường về nhà của em bỗng ngắn đến lạ thường,bình thường em phải đi mất 10 phút nhưng sao hôm nay nó lạ ngắn đến mức em về chưa dến 5 phút,có lẽ ông trờ không thương em đang cố ý làm hại em đây mà.Mặc dù em biết đằng nào mẹ cũng biết bởi vì cô giáo đã gọi cho mẹ sẵn nhưng em vẫn sợ.Về đến nhà trong đầu em hiện lên hình ảnh mẹ đang cầm chổi ngồi trước cửa nhưng trái với sự đáng sợ ấy mẹ chỉ nói với em là:
-con chào mẹ....
-Mày về rồi à?
-Vâng ạ.
-mày giỏi nhể làm bài thế nào mà được 5 điểm hôm qua tao đã bảo mày ôn bài đi cơ mà mày không nhét được vào lỗ tai chữ nào à?
-con xin lỗi:(((
-Mày có tin tao rút dây điện tivi ra không?
_ối!thôi mẹ ơi con xin lỗi lần sau con không như thế nữa mà mẹ đừng rút dây điện tivi ra giờ con lên ôn bài để chuẩn bị thi cuối kỳ ngay đây mẹ ạ.Mẹ đừng rút nhé.
Nghe xong em liền vác cái xác đi học.Và tối hôm đó mẹ thấy em đang học bài nên không rút dây nữa.Và đêm hôm đó,em đã thức đêm để xem tivi đề phòng ngàu mai mẹ rút dây điện lại không được xem nữa.
Từ đó em rút ra được bài học rằng luôn phải nỗ lực chăm chỉ để học giỏ không phụ lòng,công sức bố mẹ đã cho em đi học hành đầy đủ và nuôi em khôn lớn.

Em sẽ đặt tên nhan đề là "cậu bé ngoan ngoãn và cây ngô"

Bởi vì,cậu bé tuy chỉ mới 7 tuổi mà đã trở thành chỗ dựa cho người mẹ điều này đã thể hiện rằng cậu bé không chỉ chăm chỉ mà đã biết tự lập và chăm sóc người mẹ của mình.Và trong 1 lần đi tìm thức ăn cho người mẹ đang ốm nằm ở nhà.Vì hạn hán nên cây cối và thức ăn cũng không còn gì.Nhưng chắc vì trời thương nên cậu bé tìm được quả lạ đem về cho mẹ ăn.Nhưng cậu bé lấy vài hạt ở trong cho mẹ ăn,mấy hạt còn lại thì đem đi trồng.Sau khi trồng xong thì cậu bé đã hái vài quả và chia cho dân làng cùng ăn để cùng vượt qua hạn hán và cũng không ích kỷ.Từ đó em cảm thấy cậu là một người hiếu thảo,tốt bụng và biết nghĩ cho nhưng người khác.
Bài 10:
Từ câu truyện trên em rút ra được bài học là:phải biết giúp đỡ người khác khi gặp hoạn nạn,không nên ích kỷ .Biết sống tự lập,tốt bụng và hiếu thảo với ông bà bố mẹ