

Vũ Gia Hân
Giới thiệu về bản thân



































việc đọc sách giúp chúng ta trao dồi kiến thức tuỳ vào loại sách chúng ta đang đọc , ko những nó còn giúp chúng ta thư giãn và giảm căng thẳng . đọc sách được coi như là một cách học vậy.
khum biết đúng đâu nha. 😭
Sự tác động của ChatGPT đến khả năng tư duy và sáng tạo của con người là một chủ đề đáng suy ngẫm. Mặc dù ChatGPT giúp con người tiết kiệm thời gian và công sức trong việc tìm kiếm thông tin, trả lời câu hỏi hay giải quyết vấn đề, nhưng nếu lạm dụng, nó có thể làm giảm khả năng tư duy độc lập và sáng tạo. Việc quá phụ thuộc vào công nghệ có thể khiến con người mất thói quen tự tìm tòi, phân tích và phát triển ý tưởng cá nhân. Thay vì tự mình giải quyết vấn đề, một số người dễ dàng tìm kiếm câu trả lời từ ChatGPT mà không qua quá trình tư duy sâu sắc. Tuy nhiên, nếu được sử dụng đúng cách, ChatGPT có thể là công cụ hỗ trợ hữu ích, giúp con người mở rộng ý tưởng, học hỏi nhanh chóng và nâng cao khả năng sáng tạo. Điều quan trọng là phải biết cân bằng giữa việc sử dụng công nghệ và phát huy tư duy sáng tạo, để không trở nên phụ thuộc mà vẫn giữ được khả năng độc lập và phát triển ý tưởng riêng.
Để hạn chế sự xuống cấp của các di tích lịch sử, trước hết cần có sự quan tâm và đầu tư đúng mức từ phía Nhà nước và chính quyền địa phương. Cần thực hiện kiểm tra, tu bổ thường xuyên các công trình xuống cấp, đồng thời sử dụng các vật liệu phù hợp để giữ được nét nguyên bản của di tích. Song song đó, việc nâng cao ý thức của người dân và du khách là rất quan trọng. Mỗi người cần có trách nhiệm trong việc giữ gìn, không xâm phạm, vẽ bậy hay phá hoại các công trình lịch sử. Ngoài ra, có thể tổ chức các hoạt động giáo dục, truyền thông tại trường học và cộng đồng để nâng cao nhận thức về giá trị văn hóa, lịch sử của di tích. Bên cạnh đó, cần đầu tư nghiên cứu và áp dụng công nghệ hiện đại như quét 3D, lưu trữ số liệu, xây dựng mô hình ảo để phục vụ công tác bảo tồn lâu dài. Việc bảo vệ di tích lịch sử không chỉ là gìn giữ dấu ấn quá khứ mà còn thể hiện trách nhiệm với thế hệ tương lai, giúp thế hệ sau hiểu và trân trọng những giá trị truyền thống quý báu.
e viết theo cô e á , ko dúng thì chị cho e xl nha 😢✨
Trong cuộc chiến không tiếng súng mang tên "đại dịch COVID-19", em đã được biết đến rất nhiều tấm gương dũng cảm. Trong số đó, em đặc biệt ấn tượng và xúc động trước hình ảnh của những người lính quân đội – những người hùng thầm lặng đã sát cánh bên nhân dân trong giai đoạn khó khăn ấy. Dù không trực tiếp cầm súng ra chiến trường, họ vẫn chiến đấu bằng tất cả sức lực, tình thương và trách nhiệm.
Em vẫn còn nhớ rõ hình ảnh người lính trẻ được ghi lại trên một bản tin thời sự. Anh mặc bộ quân phục màu xanh rêu, gương mặt rám nắng vì sương gió và vất vả, nhưng ánh mắt lại sáng lên đầy quyết tâm. Trên vai anh là chiếc ba lô nặng trĩu, trên tay anh là những phần cơm được trao tận tay cho người dân đang bị cách ly. Dưới cái nắng gắt của mùa hè, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nhưng anh và đồng đội vẫn lặng lẽ đi từng ngõ nhỏ, gõ từng cánh cửa để mang nhu yếu phẩm, mang hơi ấm và niềm tin đến cho mọi người. Họ ăn vội bữa cơm hộp bên lề đường, ngủ trên những chiếc giường dã chiến đơn sơ, chấp nhận xa gia đình, xa người thân để hoàn thành nhiệm vụ thiêng liêng.
Không chỉ lo lắng chuyện ăn ở, người lính còn trực tiếp tham gia vào việc lập chốt kiểm dịch, kiểm soát người ra vào vùng dịch, hỗ trợ y tế trong việc vận chuyển bệnh nhân hay chuẩn bị khu cách ly. Công việc vất vả, nguy hiểm, có thể lây nhiễm bất cứ lúc nào, nhưng chưa một lần họ than phiền hay chùn bước. Trái tim của người lính luôn hướng về nhân dân, đặt an toàn của cộng đồng lên trên cả sự an toàn của bản thân.
Chính tinh thần “vì nước quên thân, vì dân phục vụ” ấy đã khiến em vô cùng cảm phục. Người lính trong thời bình vẫn là những người hùng, âm thầm hy sinh, góp phần giữ vững sự bình yên cho xã hội. Họ không cần danh hiệu, không cần lời ngợi ca, chỉ cần nhìn thấy nụ cười yên tâm của người dân, họ đã thấy ấm lòng.
Em mong rằng sau này, khi lớn lên, em cũng sẽ góp một phần nhỏ bé của mình cho đất nước như những người lính ấy – dũng cảm, kiên cường và đầy tình thương. Trong trái tim em, hình ảnh người lính chống dịch sẽ mãi mãi là biểu tượng cao đẹp của lòng dũng cảm và tinh thần phụng sự quên mình.
tham khảo ạ.
Trong cuộc chiến không tiếng súng mang tên "đại dịch COVID-19", em đã được biết đến rất nhiều tấm gương dũng cảm. Trong số đó, em đặc biệt ấn tượng và xúc động trước hình ảnh của những người lính quân đội – những người hùng thầm lặng đã sát cánh bên nhân dân trong giai đoạn khó khăn ấy. Dù không trực tiếp cầm súng ra chiến trường, họ vẫn chiến đấu bằng tất cả sức lực, tình thương và trách nhiệm.
Em vẫn còn nhớ rõ hình ảnh người lính trẻ được ghi lại trên một bản tin thời sự. Anh mặc bộ quân phục màu xanh rêu, gương mặt rám nắng vì sương gió và vất vả, nhưng ánh mắt lại sáng lên đầy quyết tâm. Trên vai anh là chiếc ba lô nặng trĩu, trên tay anh là những phần cơm được trao tận tay cho người dân đang bị cách ly. Dưới cái nắng gắt của mùa hè, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nhưng anh và đồng đội vẫn lặng lẽ đi từng ngõ nhỏ, gõ từng cánh cửa để mang nhu yếu phẩm, mang hơi ấm và niềm tin đến cho mọi người. Họ ăn vội bữa cơm hộp bên lề đường, ngủ trên những chiếc giường dã chiến đơn sơ, chấp nhận xa gia đình, xa người thân để hoàn thành nhiệm vụ thiêng liêng.
Không chỉ lo lắng chuyện ăn ở, người lính còn trực tiếp tham gia vào việc lập chốt kiểm dịch, kiểm soát người ra vào vùng dịch, hỗ trợ y tế trong việc vận chuyển bệnh nhân hay chuẩn bị khu cách ly. Công việc vất vả, nguy hiểm, có thể lây nhiễm bất cứ lúc nào, nhưng chưa một lần họ than phiền hay chùn bước. Trái tim của người lính luôn hướng về nhân dân, đặt an toàn của cộng đồng lên trên cả sự an toàn của bản thân.
Chính tinh thần “vì nước quên thân, vì dân phục vụ” ấy đã khiến em vô cùng cảm phục. Người lính trong thời bình vẫn là những người hùng, âm thầm hy sinh, góp phần giữ vững sự bình yên cho xã hội. Họ không cần danh hiệu, không cần lời ngợi ca, chỉ cần nhìn thấy nụ cười yên tâm của người dân, họ đã thấy ấm lòng.
Em mong rằng sau này, khi lớn lên, em cũng sẽ góp một phần nhỏ bé của mình cho đất nước như những người lính ấy – dũng cảm, kiên cường và đầy tình thương. Trong trái tim em, hình ảnh người lính chống dịch sẽ mãi mãi là biểu tượng cao đẹp của lòng dũng cảm và tinh thần phụng sự quên mình.
tham khảo ạ.👌
Trong khu vườn nhỏ phía sau nhà, cây xoài được trồng từ nhiều năm nay đã trở thành một phần thân thuộc trong cuộc sống của gia đình em. Cây cao hơn mái nhà, vươn cành lá rộng lớn như một chiếc ô xanh mát che chở cả khoảng sân. Thân cây to và xù xì, lớp vỏ màu nâu sẫm, thô ráp với những đường nứt nẻ như dấu vết thời gian. Rễ cây trồi lên mặt đất, uốn lượn như những con rắn nhỏ bám chắc lấy lòng đất mẹ.
Tán cây xòe rộng, từng chùm lá dài xanh thẫm khẽ lay động trong gió. Vào mùa xuân, cây bắt đầu đâm chồi nảy lộc và trổ những chùm hoa li ti màu vàng nhạt. Hoa xoài không rực rỡ nhưng có hương thơm dìu dịu, quyến rũ ong bướm kéo đến bay lượn rộn ràng. Sau vài tuần, từ những bông hoa ấy, từng trái xoài non bắt đầu xuất hiện. Quả xoài khi còn nhỏ có màu xanh, hình bầu dài, nhẵn bóng như được phủ một lớp sáp. Theo thời gian, chúng lớn dần và khi chín sẽ chuyển sang màu vàng óng ả, căng mọng, tỏa hương thơm ngọt ngào khắp khu vườn.
Mỗi mùa xoài chín, em và các anh chị lại cùng nhau hái xoài, chọn những quả vừa chín tới để thưởng thức. Vị xoài ngọt đậm, thơm lừng như thấm vào đầu lưỡi, khiến ai ăn cũng phải xuýt xoa. Không chỉ cho quả ngon, cây xoài còn là nơi che mát cho cả gia đình vào những trưa hè oi ả. Dưới tán cây, em từng ngồi học bài, nghe bà kể chuyện cổ tích, hay nằm võng đung đưa cùng tiếng chim hót ríu rít trên cành cao.
Cây xoài không chỉ là một loài cây ăn quả bình thường, mà còn là một người bạn thân thiết, gắn liền với bao kỷ niệm tuổi thơ của em. Em luôn yêu quý và chăm sóc cây cẩn thận để mùa nào cây cũng xanh tốt và trĩu quả ngọt lành.
tham khảo nha. ✨👾
Một lần, vào cuối năm học lớp Bốn, em và các bạn cùng lớp được thầy cô tổ chức một buổi dã ngoại tại vùng ngoại ô đầy cây xanh và không khí trong lành. Mọi người háo hức mang theo đồ ăn, nước uống và tận hưởng thiên nhiên. Trong lúc đang chơi đùa dưới một gốc cây lớn, em và các bạn bỗng nghe thấy tiếng kêu yếu ớt phát ra từ dưới tán lá. Tò mò, chúng em lại gần và phát hiện một tổ chim nhỏ đã bị rơi xuống đất sau trận mưa to đêm hôm trước.
Trong tổ có ba chú chim non còn rất bé, lông chưa mọc đủ và run lên vì lạnh. Cả nhóm đều xót xa nhìn cảnh tượng đó. Một bạn đề nghị tìm cách đưa tổ chim trở lại cây, và mọi người nhanh chóng đồng ý. Chúng em cùng nhau tìm một cành cây thấp, an toàn, rồi nhẹ nhàng đặt tổ chim lên đó. Sau đó, cả nhóm rời đi thật khẽ để chim mẹ không sợ hãi mà quay lại với đàn con.
Hôm đó, em cảm thấy rất vui vì mình đã làm được một việc có ích, dù nhỏ bé nhưng ý nghĩa. Qua câu chuyện này, em học được rằng chim muông cũng cần được yêu thương và bảo vệ như mọi sinh vật khác. Nếu ai cũng có ý thức gìn giữ thiên nhiên, thì thế giới sẽ trở nên tươi đẹp và tràn đầy sự sống hơn.
tham khảo nha. 😺💕
Cô Trang là người em quen biết và hiện đang làm việc tại một viện dưỡng lão ở Nhật Bản. Hằng ngày, cô chăm sóc các cụ già, giúp họ ăn uống, đi lại và trò chuyện để họ không cảm thấy cô đơn. Cô rất giỏi tiếng Nhật nên có thể giao tiếp và hiểu được tâm tư của các cụ một cách dễ dàng. Nhờ sự tận tâm và thân thiện, cô được các ông bà ở viện dưỡng lão rất quý mến. Em rất khâm phục tấm lòng nhân hậu và sự kiên trì của cô trong công việc đầy ý nghĩa này.
milk viết theo cô milk , cá bạn có thể tham khảo 😘✨
nhím nha ✨😽
milk chọn b nha
Chiếc rổ tre trong gian bếp nhà bà tôi mang nét mộc mạc và giản dị của làng quê Việt Nam. Được đan khéo léo từ những sợi tre mảnh mai, chiếc rổ có màu vàng nhạt và mùi thơm nhẹ đặc trưng của tre tươi. Mỗi khi bà dùng rổ để vo gạo hay đựng rau, âm thanh lạo xạo quen thuộc vang lên khiến tôi cảm thấy ấm áp lạ thường. Tuy đơn sơ, chiếc rổ đã gắn bó với cuộc sống hằng ngày và trở thành một phần ký ức tuổi thơ của tôi.
ok nha e, có gì hỏi c nha 😽✨